Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau. Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm.
Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ. Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau. Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời.
Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn. Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé. Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau.
Này, mày chuyển cái bàn này lên. Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình. Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết.
Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ.
Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa. Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ.
Màu xanh của bể bơi. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn.
Ba năm… Ba năm thì không tính được. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột. Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không.
Suy ra bạn sai và bảo thủ. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi.
Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học.