Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình.
Càng trưởng thành thì bạn càng dung hòa được điều đó. Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi.
Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài. Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả. Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta.
Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe. Mấy con hổ cũng thế. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả.
Quần áo độ này mặc rộng ra. Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn. Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ.
Còn quá nhiều điều để viết. Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối. Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác.
Ăn xong lên giường nằm. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi. Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi.
Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái. Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác.
Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè.
Giữa quãng ấy, nó còn vận động. Bỗng chị bị tuột mất dép. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.