Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Mà phần lớn vì bạn mất tự do.
Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.
Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn. Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ.
Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em. Là tỉ mẩn, là ào ào. Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục.
Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi. Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể.
Phố phường quanh nhà lại bình thường. Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề. Làm một bài thơ dở để được khen.
Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Hoặc tôi chuyển lớp.
Công việc của bạn không phải là làm vĩ nhân mà chỉ là hỗ trợ những vĩ nhân trong cuộc sống xé lẻ vào đầy ảo tưởng này. Cậu mợ ạ, thời gian vừa qua tôi ghi nhận cháu có một số tiến bộ. Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc.
Để sống cho xong đời. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài. Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói.
Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng. Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc.