Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ. Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng.
Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết. Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi. Làm thế nào để ngừng viết.
Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi. Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả. Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần.
Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm.
Ngôn từ không có gì mới. Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau. Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm.
Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa. Và như thế, em hiện hữu. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.
Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được. Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán.
Hoặc về sau mới lí giải được. Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng.
Làm một bài thơ dở để được khen. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.
Bạn phân vân không biết chọn cái nào. Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người. Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ.