- Chào anh bạn, - James cất tiếng chào khi bước vào phòng Jones. - Jones à, vì sao ngay từ đầu cậu không nói hết luôn một thể? Nếu thế thì có phải tớ đã tránh được bao rắc rối và không phải làm phiền đến cậu nhiều lần như thế không? Josh hoàn thành công việc đúng hạn, nhưng James vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra Josh đã vượt quá giới hạn thẩm quyền của mình khi thực hiện những việc mà James đã giao.
- Tớ không muốn lặp lại tình huống lần trước, vì thế tớ chọn cách nói khác. Sự khác biệt lớn nhất mà James tự nhận thấy ở bản thân mình đó là anh không còn phải ngồi lì trong văn phòng suốt cả ngày để giải quyết một khối lượng công việc đồ sộ, đồng thời anh đã tạo được thói quen khen tặng, động viên và lắng nghe nhân viên nhiều hơn để tìm ra những giải pháp tốt hơn cho công việc. Thậm chí, tớ còn chuẩn bị trước những gì mình định nói: "Tôi rất thất vọng, Jennifer ạ.
Và anh tự hỏi, liệu nghệ thuật ủy thác công việc mà anh đã có dịp học hỏi có thể được áp dụng hai chiều, tức là cả với cấp trên và cấp dưới hay không? Anh sực nhớ đến câu chuyện của Jones và Jennifer, rồi quyết định chấp nhận mạo hiểm. Càng ngày anh càng cảm thấy - Cậu nói cho tớ nghe đi, tớ đã sai ở điểm nào? Tớ đã phác thảo công việc rất rõ ràng cho Josh biết.
Thậm chí nếu có được chút thì giờ rảnh rỗi, anh cũng đã quá mệt mỏi. Còn James lại chẳng có thời gian. Cậu đoán thử xem là chuyện gì nào?
Thậm chí, anh đã không dành thời gian cho vợ vào ngày sinh nhật của cô ấy. Anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng không có nhân viên nào nhận ra tầm quan trọng của vấn đề thời gian. Nét mặt Josh dần dãn ra và một nụ cười từ từ nở trên gương mặt anh khi đọc xong những gì mà James đã viết trên tấm bảng.
Tớ rất ghét những thứ đó. Tớ nói rõ những điều tớ mong đợi, những điều cần phải tuân thủ và những điều cô ấy có thể tự ý quyết định. Đối với James, đó là một tuần làm việc tuyệt vời nhất kể từ khi anh nhận công việc mới.
Tuần tiếp theo, tình hình công việc diễn ra không được suôn sẻ như trước. Thậm chí, anh còn không nghĩ đến điều đó nữa. James tự hỏi không biết có phải nguyên nhân là do nhân viên từ chối làm thêm việc hay không.
Tôi tin rằng những chuyện như thế này sẽ không bao giờ lặp lại nữa. - James kể ngay trước khi kịp ngồi xuống ghế để mở túi bánh. - Tôi biết tôi đã gây ra những rắc rối không mong muốn.
Thế nhưng James đã biết hậu quả sẽ như thế nào nếu anh làm như thế. Điều quan trọng là cậu phải biết rút kinh nghiệm. Họ rất phấn khởi và hào hứng đón nhận những kinh nghiệm mà tôi đã chia sẻ qua những buổi nói chuyện.
Cậu đoán thử xem là chuyện gì nào? Họ mong muốn tìm ra giải pháp cho những khó khăn mà họ (hay tổ chức của họ) đang gặp phải. - Thưa ông, tôi rất muốn bàn rõ hơn về dự án này nhằm đảm bảo rằng tôi đã hoàn toàn hiểu hết những điều ông mong muốn.