Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái.
Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán. Thế mà rồi cũng ngủ được.
Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được.
Nhưng nó không còn ở đó. Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi. Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà.
Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau. Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc.
Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng.
Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất. Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn. Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau.
Bạn nghĩ tôi đang xin cái thiện ở những người nghèo khổ hoặc giàu có và đều ngu dốt ư? (Xin đừng tự ái. Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực. Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ.
Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng. Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ.
Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau. Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc.