Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên. - Ông còn lo xa hơn tôi. Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy.
Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có. Tôi vẫn không nói lời nào… Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho.
Nên bạn bỏ qua như không. Dù chỉ là một nhân vật. Cuối mùa lại ra đợt mới.
Độ này, bố hay nhường. Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười.
Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn. Chẳng có cái gì đập.
Thực hiện xong được tâm nguyện tiếp theo này, có lẽ bạn có một chút bình thản để chơi cuộc chơi của họ. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.
Ông ta đốt vì chúng bổ ích. Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ. Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử.
Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi. Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển.
Hôm qua nghĩ cái gì nhỉ? Đã nhủ cố nhớ còn viết mà chúng lại còn thích chơi trò ú tim. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình. Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt.
Thế có phải đỡ cho cả hai không. Giữa đầm lầy thông tin. Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi.